[Tường Lâm] Xin đừng giả nghèo / Chapter 1: Bầu ban cán sự lớp
[Tường Lâm] Xin đừng giả nghèo
  • Như bao sinh viên năm nhất khác, Hạ Tuấn Lâm vừa đặt chân tới cánh cổng đại học đã mang theo ngọn lửa nhiệt huyết sôi trào, kiên định thực hiện các mục tiêu bản thân đã đặt ra.
  • Thứ nhất, phải giành được học bổng. Nhà trường hàng năm luôn giành các phần học bổng lớn nhỏ cho sinh viên ưu tú, vừa để biểu dương, vừa để khích lệ tinh thần học tập. Trong môi trường đại học, rất dễ dàng bắt gặp đủ loại thánh học, nếu cậu có thể đạt học bổng, nhất định có thể nghểnh mặt lên trời.
  • Thứ hai, trở nên thật nổi bật trong mắt mọi người. Điểm này, Hạ Tuấn Lâm biết rõ bản thân mình cần phải làm gì.
  • Đó là lý do ngày đầu nhiên nhập học, cậu rất tích cực tự ứng cử bản thân cho các vị trí cán bộ lớp.
  • Hạ Tuấn Lâm đứng trên bục cao, đứng thẳng lưng, kéo ngực ưỡn thẳng, tư thế nghiêm trang, dõng dạc và hùng hổ: "Nếu được các bạn tín nhiệm làm lớp trưởng, tôi nhất định sẽ dốc hết sức trẻ của mình để đưa lớp chúng ta trở thành tập thể xuất sắc, nhất định sẽ biến bốn năm đại học của chúng ta trở nên tươi đẹp."
  • Phía bên dưới, một tràng pháo tay lác đác cùng những tiếng reo hò trầm trồ vang lên, Hạ Tuấn Lâm nhìn một lượt quanh lớp học, gật đầu an tâm.
  • Cho đến khi, một bạn học khí chất vương giả, nhìn qua là biết thiếu gia nhà giàu lắm tiền nhiều của nối theo sau cậu bước lên. Phía dưới đã bắt đầu phát ra mấy tiếng xì xào bàn tán, từ chiếc áo Gucci cậu ta mặc trên người, đến chiếc túi xách Nike bản giới hạn đắt đỏ cậu ta đeo trên lưng. Vị đồng học nhàn nhã bước lên bục, cũng không vội nói bất cứ điều gì, cậu ta lôi từ chiếc túi xách sau lưng một cọc tiền, đặt xuống mặt bàn.
  • "Sau này, các bữa tiệc ăn uống liên hoan của lớp sẽ tổ chức tại nhà hàng 5 sao Michael... " Đồng học nhìn xung quanh một lượt, cố ý nói ngập ngừng ngắt quãng, gây cho mọi người sự tò mò: "...đều là tôi bao trọn."
  • Lời nói có sức công phá mãnh liệt, phía dưới vang lên tiếng nổ như sấm dậy, tất cả các bạn học lập tức hưởng ứng nhiệt tình, bởi vì, nhà hàng Michael ấy à, đó là nơi không phải có tiền là có thể đặt chân tới.
  • Riêng Hạ Tuấn Lâm ngồi một góc, nghe xong cũng trố mắt nhìn. Trường hợp này, cậu tất nhiên là chơi không nổi.
  • Và dĩ nhiên kết quả không cần đoán nữa, bạn học giàu có kia với sự hậu thuẫn nhiệt liệt đã có trong tay 95% số phiếu bầu, nghiễm nhiên trở thành lớp trưởng.
  • Hạ Tuấn Lâm mỉm cười biểu hiện bản thân cảm thấy ổn, cậu nhanh chóng lấy lại tinh thần, tiếp tục tự ứng cử vào vị trí lớp phó học tập.
  • "Thành tích của tôi rất tốt, tôi luôn biết cách giúp đỡ các bạn học kém hơn, nhiệt tình lôi kéo các bạn tham gia vào hoạt động học tập của lớp."
  • Hạ Tuấn Lâm rất có sự tự tin, bản thân nhất định sẽ giành được chức vụ này. Nhưng núi cao sẽ có núi cao hơn, một bạn học với hai chiếc đít chai dày cộp làm thành cặp kính đầy tri thức, đĩnh đạc bước lên, một phát đá bay cậu cách xa 10 mét: "Tôi là sinh viên được tuyển thẳng."
  • Được rồi, không cần nói nữa, chức vụ lớp phó học tập này chính là thuộc về bạn.
  • Hạ Tuấn Lâm trở về lại chỗ rồi, liền chán nản, ịn mặt xuống bàn, nhiệt huyết ban đầu đều bay màu không còn dấu vết, chỉ còn lại nét buồn thiu phảng phất trên gương mặt.
  • Cô giáo cố vấn tên Trương Hạ Lâm, cô đứng trên bục, phát biểu đôi lời chúc mừng tân sinh viên, sau đó, cô nhìn lại bản kế hoạch được đề ra, dịu dàng nói: "Suýt chút nữa, cô đã quên một việc quan trọng, lớp chúng ta chưa có thủ quỹ, sắp tới, nhà trường sẽ có rất nhiều hoạt động tập thể, cần một bạn thủ quỹ để quản lý tài chính giúp lớp nhé."
  • Lần này, không một ai tự ứng cử, bởi chuyện tiền nong xui rủi lắm, bọn họ không một ai muốn làm cả.
  • "Vậy thì...Hạ Tuấn Lâm, em làm thủ quỹ nha." Cô nhìn cậu mỉm cười, từ đầu buổi gặp mặt đến giờ, cô đã nhìn trúng thiếu niên nhiệt huyết này.
  • "Ơ...dạ?" Hạ Tuấn Lâm tóc dựng hai chỏm nhổm đầu dậy, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
  • Thái Tinh Vỹ ngồi bên cạnh huých tay cậu, xúi dại: "Cô hỏi cậu có đồng ý làm ban cán sự không đó."
  • Tức thì, Hạ Tuấn Lâm như được bật dây cót tinh thần, bật lên như tên lửa: "Dạ thưa cô, em đồng ý ạ."
  • Trương Hạ Lâm nhìn cậu, gật đầu hài lòng: "Tốt lắm, vậy chúng ta đã tìm ra thủ quỹ rồi, cả lớp cho bạn một tràng pháo tay để khích lệ tinh thần nha."
  • Từng tràng pháo tay vang lên giòn giã, Hạ Tuấn Lâm lúc này mới chân chính cảm nhận được, cậu là bị lừa rồi.
  • —---
  • Trương Hạ Lâm bước vào lớp, nay là buổi học đầu tiên, vừa vặn cũng là môn Toán cao cấp của cô. Ngay khi vừa đặt chiếc cặp xách hàng hiệu xuống bàn, việc đầu tiên là gọi cậu, nhắc nhở việc thu quỹ lớp: "Thủ quỹ, lát nữa ra chơi, giúp cô thu quỹ lớp nhé, sẽ có một vài hoạt động đầu năm cần sử dụng tới."
  • Hạ Tuấn Lâm đã chót nhận trách nhiệm lên vai, bèn vâng vâng dạ dạ thực hiện.
  • Hầu hết các bạn học đều đã có sẵn tiền trong người, nên chỉ một lát, cậu đã thu được đầy đủ toàn bộ. Cậu rà qua danh sách, phát hiện còn duy nhất một bạn học nữa.
  • "Nghiêm Hạo Tường à?" Cậu nghiêng đầu, đột nhiên thấy tên người này có điểm quen thuộc, nhưng rất nhanh, cậu liền vất suy nghĩ này ra sau đầu.
  • Hạ Tuấn Lâm xem qua sơ đồ lớp học, rất nhanh phát hiện ra vị trí của bạn học Nghiêm Hạo Tường kia, nhìn sang dãy bàn bên cạnh, lập tức nhìn ra một bạn học đã say giấc, đầu chùm kín bởi áo khoác ngoài.
  • Cậu bèn lật đật đứng lên, tiến lại gần chùm núi nhỏ, nhẹ nhàng lay hắn tỉnh dậy.
  • "Bạn học, bạn học ơi, tỉnh lại đi."
  • Người kia mơ màng mở mắt, hơi khó chịu vì ánh sáng đột kích bất ngờ, nhíu mày một lúc mới tỉnh hẳn. Hắn ngẩng đầu, phản ứng đầu tiên là sửng sốt: "Hạ Tuấn Lâm?"
  • "Là tôi đây." Vừa nói, cậu lôi danh sách lớp ra: "Cậu hẳn là bạn học Nghiêm Hạo Tường đúng không? Cậu nộp quỹ lớp giúp tôi với."
  • Hạ Tuấn Lâm mải mê ghi ghi chép chép, thấy người kia không có động tĩnh gì, liền cúi đầu, phát hiện bạn học đẹp trai hai mắt ngập nước.
  • "..." Cậu chỉ bảo hắn đóng quỹ lớp thôi mà? Sao lại xúc động đến phát khóc thế này?
  • "Bạn học, bình tĩnh." Hạ Tuấn Lâm tay chân bối rối, không biết làm gì, vỗ vai hắn an ủi: "Tôi...tôi chỉ bảo cậu nộp quỹ lớp thôi."
  • Nghiêm Hạo Tường đau lòng đưa tay lên lau nước mắt: "Không đâu, là tôi xin lỗi cậu mới phải. Thủ quỹ à, tôi xin lỗi nhưng tôi...tôi không có tiền."
  • "Không có tiền?" Hạ Tuấn Lâm nhíu mày hỏi lại. Tất nhiên, cậu phải xác định lại một chút, bởi đại học Đế Đô bọn họ đang theo học có thể được coi là trường học của giới nhà giàu, học phí đắt đỏ, cơ sở vật chất tiên tiến. Đặt chân vào đây rồi, xuất thân ít nhất cũng là giới nhà giàu mới nổi, không thì đều là các cậu ấm cô chiêu lắm tiền nhiều của, ăn mấy đời không hết.
  • Nhưng cũng có ngoại lệ, đó là sinh viên đạt học bổng, họ có thể đến từ những gia đình trung lưu, nhưng chưa thấy ai hết tiền đến bật khóc như bạn học này. Hẳn là hoàn cảnh đưa đẩy, cuộc sống khó khăn lắm.
  • Hạ Tuấn Lâm thở dài, nghĩ lại bản thân mình được gia đình chiều chuộng, yêu thương, muốn gì được lấy, lại nghĩ đến bạn học này nghèo khố rách áo ôm, vẫn cố gắng đạt học bổng để vào đây. Lòng thương cảm trỗi dậy, cậu là người tốt, nhất định không làm khó bạn học vì mấy đồng bạc nhỏ lẻ này, đành vỗ vai hắn an ủi: "Được rồi, cậu đừng lo đến tiền quỹ lớp nữa."
  • Nghiêm Hạo Tường nước mắt ngắn nước mắt dài: "Vậy phải làm sao đây?"
  • "Không sao..." Cậu lắc đầu: "...không cần lo lắng đến nó, tôi sẽ giúp cậu."
14
Chapter 1: Bầu ban cán sự lớp